Tôi là thằng thuộc loại kỳ cựu trong dự án với biết bao nhiêu kỷ niệm, vui có, buồn có, huy hoàng có, tủi nhục cũng có, nhưng có lẽ những kỷ niệm mà tôi có nhiều nhất đối với dự án DMS nằm gần như toàn bộ trong nửa năm đầu tiên – bắt đầu từ ngày 15/09/2003 “định mệnh” ấy…
Chuyến on-site đầu tiên trong đời
Sau đợt phỏng vấn đầu tiên, đợt training cấp tốc và lại đợt phỏng vấn lần hai (lần đầu tiên trong đời phải ngồi trước 5 “ông” và bị tra khảo, nhưng may mắn là cũng qua, bây giờ có hỏi tôi lúc đó đã nói gì tôi cũng không nhớ nổi…). Nhóm tôi lúc bấy giờ còn lại tôi, QuangNM, TríNM, TúTX, KhoaTA, TháiNT, những đứa mà sau này gần như tôi coi là anh em – không biết vì sao nữa.
Tôi nhớ sau buổi phỏng vấn cuối cùng, khi biết mình đậu vào FPT, nhóm đã rủ nhau đi uống café cùng nói chuyện với nhau, giờ nghĩ lại thấy ấm áp dường nào.
Nhóm vào làm FPT được một ngày thì có lịch đi on-site. Lúc đó, tôi nhớ TháiNT được phân đi Quảng Trị, KhoaTA đi Buôn Ma Thuột, còn tôi thì đi Phan Rang. Ôi! Phan Rang, địa danh mà từ lúc sinh ra đến khi đi học tôi mới nghe lần đầu, tôi có hỏi một vài anh trong nhóm, Phan Rang ở đâu thì được cho biết nó ở miền Trung, nghe mà choáng… nhưng đã phân công rùi thì lên đường thôi. Người đi kèm tôi lúc đó là anh ÁiDT, một bậc đàn anh trong dự án DMS mà tôi nghe đồn là rất giỏi Solomon. Giờ nhớ lại lần đầu tiên on-site một mình nghĩ cũng vui thật. Mọi người trong gia đình tôi ai cũng lo, mẹ thì tất tả đi mua quần áo thêm cho tôi, chị thì đi mua vali, còn bạn gái thì cứ suốt ngày nhì nhằng “đi nhớ ăn uống đàng hoàng, phải nhớ gọi điện thường xuyên…”, cứ như là tôi đi mấy năm mới về vậy. Vậy là cuối cùng tôi cũng bắt đầu triển khai công việc, thực ra là xem anh ÁiDT triển khai. Phải nói là lúc đó tôi phục anh lắm, anh xuống nhà phân phối yêu cầu phải làm cái này, phải làm cái nọ, nếu không làm đúng là anh la liền. Tiếc là thời gian tôi làm cùng anh không lâu… Anh chỉ ở với tôi đúng ba ngày là về Sài Gòn, để lại một mình tôi ở lại và tôi bắt đầu “bơi”…
Tôi nghĩ mình cũng may mắn khi triển khai công việc tại nhà phân phối ở Phan Rang. Chủ nhà phân phối lúc đó khá thoải mái trong việc hợp tác, nhiều lúc nhớ đến tôi lại thấy tội tội. Thời điểm đầu tiên do kinh nghiệm còn yếu và không nắm vững phương pháp triển khai nên ngày nào tôi và chị cũng phải ở lại làm (chủ yếu là nhập hóa đơn lẻ) đến hơn 10h đêm, mà ở Phan Rang 8h là đường phố vắng thấy thảm luôn. Lúc về chị cho tôi quá giang về nhà nghỉ. Xuống xe, nhìn dáng chị chạy về nhà mà tôi lại thấy sờ sợ.
Sau khi công việc hoàn tất thì chị gần như đã gục hẳn, nhìn hốc hác hẳn đi. Hình ảnh của chị đã ám ảnh tôi trong suốt mấy tháng sau đó. Nó làm tôi suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ về công việc mình đang làm, suy nghĩ về lợi ích mà hệ thống đem lại cho nhà phân phối. Phải chăng, khi có hệ thống, người kế toán phải làm nhiều hơn, phải vất vả hơn và như vậy thì vô hình chung, tôi là người đem lại cái khó nhọc cho người khác chứ không giúp họ cải thiện và làm tốt công việc hiện tại… Sau này nghĩ thật kỹ tôi mới nghiệm ra rằng, nguyên nhân chính là do chính tôi đã không nắm vững được quy trình triển khai, không nắm vững được nghiệp vụ, cũng không có khả năng phân tích và đưa ra giải pháp thích hợp nên việc triển khai đã không tránh khỏi những vất vả, khó nhọc. Nhưng đó là chuyện của sau này…
Cô gái Phan Rang và “thằng nhóc” triển khai
Khi tôi đến Phan Rang triển khai công việc với anh ÁiDT thì được anh giới thiệu với một cô gái, con của chủ nhà nghỉ, hình như là “em kết nghĩa” của anh. Thú thật là cô gái ấy cũng khá dễ thương và khá cởi mở. Những ngày đầu tiên khi anh ÁiDT còn ở cùng, thì chúng tôi thường hay ngồi đánh bài đến tận khuya. Những lúc đó chúng tôi đùa giỡn thật vui và không biết là tôi có hơi quá hay không nữa (vì thật ra tính tôi cũng hay đùa quá) nên từ khi anh ÁiDT về Sài Gòn, thì tự nhiên tôi cảm giác là cô ấy thích tôi. Cách cô ấy nói chuyện, cách cô ấy nhìn chẳng khác gì người yêu nhìn nhau vậy, dù cô ấy biết rằng tôi đã có bạn gái rồi. Thật khó mà diễn tả được cái cảm giác lúng túng của tôi khi trưa nào cô ấy cũng chạy xe đến tận nhà phân phối kêu tôi về ăn cơm.
Bữa nào tôi bận quá thì cô ấy đứng chờ đến khi tôi làm xong… Tôi trộm nghĩ cách đối xử như vậy còn hơn cả vợ chồng ấy chứ. Tôi càng lẩn tránh, cô càng tìm cách tiếp cận và điều làm tôi thực sự choáng là… kể chuyện này ra hông biết có bị cho là ba xạo hông nữa nhưng nó là sự thật 100%.
Tôi nhớ đó là hôm thứ 6, mẹ và anh trai cô ấy có chuyện phải vào Sài Gòn. Ở nhà chỉ còn lại tôi, cô ấy và người làm. Buổi chiều và tối, tôi và cô ấy ăn cơm chung và ngồi xem ti-vi cũng vui vẻ. Đêm đó, khi tôi đang ngủ thì tự nhiên thấy có người mở cửa vào phòng tôi. “Ăn trộm”, một ý nghĩ vụt lên trong đầu. Người tôi nóng bừng lên.
Tôi bật dậy và chuẩn bị tấn công nhưng thật bất ngờ, trong ánh sáng lập lòe, tôi nhận ra là cô ấy trong bộ đồ ngủ. Miệng tôi như cứng lại và người gần như lạnh toát khi cô ấy chạm vào người tôi. Tôi run bắn cả lên và lập tức với tay bật đèn, mở rộng cửa. Tôi cố lấy vẻ bình tĩnh và hỏi có chuyện gì vậy. Cô ấy không nói. Không biết sao lúc đó tôi lại có đủ tỉnh táo để nói đùa một câu “Không có má ở nhà, em sợ ma hả, định kiếm người nói chuyện cho qua đêm sao…?”. Cô ấy cũng đùa lại một vài câu rùi kêu tôi đi ngủ đi, nói là chỉ vào hù tôi chơi thôi rồi đóng cửa. Thú thật là tối đó tôi ngủ mơ mơ màng màng, nghe cái gì cũng giật bắn cả người. Kể từ ngày đó, mỗi lần đi ngủ, ngoài việc khóa cửa, tôi đều chốt khóa ngang, để ngủ cho nó yên tâm ý mà…
Khi tôi rời khỏi Phan Rang, lúc chia tay cô ấy bịn rịn lắm, hỏi nhiều thứ nhưng thực tế lúc đó tôi chỉ mong sao mình đi được nhanh càng sớm càng tốt nên chỉ trả lời qua loa lấy lệ (không biết có tệ quá không nữa).
Sau đó, cứ cách vài ngày, cô ấy lại gọi điện hỏi thăm tôi, nhiều lúc làm tôi cảm thấy khó xử vô cùng và tôi quyết định không trả lời điện thoại nữa… Kể từ đó, tôi không còn liên lạc với cô ấy nữa, lần gần nhất tôi trở lại Phan Rang thì nghe nói là cô đã lấy chồng rồi, cũng được hơn một năm. Tôi mừng và cầu chúc cho cô luôn được hạnh phúc.
“Chìm” tại Phan Thiết – Thành phố biển mà chưa bao giờ thấy biển…
Sau khi triển khai xong nhà phân phối tại Phan Rang, theo yêu cầu công việc, tôi di chuyển vào Phan Thiết để triển khai lại nhà phân phối Khôi Nguyên – Phan Thiết (do anh ChâuCD triển khai nhưng thất bại – và hình như sau batch này anh đã được chuyển về Hà Nội nên tôi không có cơ hội gặp anh). Với khí thế hừng hực sau đợt triển khai lần đầu khá ổn, tôi đến Phan Thiết với một ý chí quyết tâm rất cao. Chính tại nơi đây tôi mới biết thế nào là mùi vị cay đắng của dân triển khai…
Thực tế, trước khi tôi xuống Phan Thiết thì LựcNQ (một chàng trai thông minh, hóm hỉnh, đa tài và khá “lì”) đã xuống trước tôi để setup lại hệ thống cho nhà phân phối, vì lúc đó, LựcNQ là trưởng nhóm support của khu vực miền Trung và Tây Nguyên. Tôi đến Phan Thiết vào một buổi trưa đầy nắng. Sau khi nghỉ ngơi tôi được LựcNQ giới thiệu với nhà phân phối – chị Linh.
Những thông tin về nhà phân phối mà LựcNQ cho biết là khá hợp tác, quy trình LựcNQ cũng đã setup xong hết rồi, công việc còn lại là chốt lại số lượng tồn, chạy thật và xong…
Nghe thật đơn giản và dễ đến mức không tưởng, nhưng thật sự khi bắt tay vào làm thì… Ngày thứ hai ở Phan Thiết, tôi và LựcNQ đã hỗ trợ nhà phân phối chốt lại kho, bao gồm cả việc sắp xếp lại kho cho nhà phân phối. Sau khi đổ số lượng tồn kho vào máy xong thì lúc đó, đồng hồ đã chỉ quá 3h sáng. Tôi về đến nhà nghỉ mỏi nhừ, chỉ kịp tắm một cái là leo lên giường đánh một giấc ngon lành đến hơn 7h sáng. Ngày hôm sau, LựcNQ chia tay với tôi để đi Buôn Mê Thuột hỗ trợ. Một mình tôi đến nhà phân phối để tiếp tục công việc, với mục tiêu đặt ra là phải hoàn tất nhà phân phối này trong vòng một tuần.
Tôi háo hức lao đến nhà phân phối với một niềm tin chắc thắng nhưng thật choáng váng khi nhà phân phối thông báo là dữ liệu chốt kho không chính xác, tồn kho không đúng, hệ thống chạy sai. Lập tức tôi rút thẻ kho chốt ngày hôm qua ra để đối chứng nhưng không thấy sai gì cả. Tôi thông báo với chủ nhà phân phối thì được trả lời là không đúng, chắc ghi sai, phải chốt lại. Ok, chốt lại thì chốt lại và tối đó, tôi lại hì hục cùng nhà phân phối chốt lại kho. Lần này tôi cẩn thận ghi chép với sự xác nhận từ chủ nhà phân phối. Sau khi chốt lại kho và ra về, tôi thở phào nhẹ nhõm và nhủ thầm trong bụng “Cuối cùng thì sau cơn mưa, trời cũng sẽ sáng”.
Những ngày tiếp theo, tôi bắt đầu quy trình hỗ trợ mà LựcNQ đã vạch ra cho nhà phân phối – mà gần như cũng là quy trình chuẩn lúc bấy giờ – xuất đơn ND cho tiếp thị và nhập đơn lẻ NP, NI, làm đơn trả hàng NT vào cuối ngày. Nhưng than ôi, khi nhập liệu (đơn hàng NP, NI), thì tôi mới biết danh sách khách hàng sai thê thảm, khác hoàn toàn với thực tế. Cách đặt mã khách hàng cũng hoàn toàn khác, tôi chỉ còn biết kêu trời và tự nhủ thầm trong bụng là không biết người tiền nhiệm của tôi đã triển khai như thế nào nữa.
Tôi yêu cầu làm lại danh sách khách hàng và gợi ý thêm với chủ nhà phân phối là nên làm lại sổ giao nhận hàng được chia theo mã hàng và tách màu để dễ quản lý và nhập liệu. Để cho nhanh, tôi đã tự làm lại sổ giao nhận hàng theo mẫu mà tôi đã làm ở nhà Phan Rang.
Sau khi làm xong, tôi hăm hở đưa cho chủ nhà phân phối, nhưng lập tức tôi bị dội một gáo nước lạnh khi nhà phân phối bảo rằng, làm như vậy khó quản lý, lắt nhắt quá, làm theo cách cũ hay hơn. Tôi thuyết phục nhà phân phối sử dụng template mới nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ, hờ hững. Trong những ngày tiếp theo, nhà phân phối khá thụ động trong việc nhập liệu dù đã có đầy đủ các điều kiện (tồn kho chính xác, danh sách khách hàng ok). Tôi than phiền về tiến độ thì luôn được hứa hẹn nhưng đâu vẫn hoàn đấy và tiến độ triển khai bắt đầu trượt dài không có kỳ hạn…
Thấm thoát đã qua hai tuần. Nỗi thất vọng, mệt mỏi và chán nản trong tôi đã lên đến mức không thể chịu đựng, sự có mặt của tôi ở nhà phân phối chẳng khác gì người thừa. Điều làm tôi bất mãn nhất là, hàng ngày, tôi đều làm việc nhiệt tình với chủ nhà phân phối, nhiều lúc đến 1, 2h khuya, hỗ trợ mỗi khi nhà phân phối gọi.
Nhưng mỗi lần cần gì, muốn gì, chị đều không gọi tên tôi mà lại gọi tên LựcNQ. Một lần, hai lần… tôi cho là chị chưa quen nên gọi lộn nhưng sau hai tuần chị vẫn gọi như vậy. Và sau một buối tối, sau khi tranh cãi khá gay gắt về tiến độ hiện tại, tôi nhận được câu kết luận của chị “Nếu có Lực ở đây thì chắc không đến nỗi nào…”. Tự ái của một người đàn ông làm tôi nóng mặt. Tôi điện ngay cho LựcNQ nói là nhà phân phối cần em hơn anh, nếu có em ở đây chắc họ sẽ làm tốt hơn nhiều, rồi tôi bỏ về nhà nghỉ, dọn đồ và đón xe về Sài Gòn, bỏ lại sự thất bại, nỗi cay đắng của mình sau lưng.
Sau đợt đó, tôi bị anh SơnHT (lúc đó là trưởng nhóm của dự án) trách và cảnh cáo trước toàn đội. Tôi có gọi cho anh, nói chuyện và nhận được lời động viên của anh, sau buổi nói chuyện đó, tôi đã lấy lại được tinh thần, niềm tin để tiếp tục đi trên con đường mà tôi đã chọn.
Buôn Mê Thuột – Thành phố bốn mùa và những tháng ngày tươi đẹp
Sau thất bại tại nhà phân phối Phan Thiết, được sự sắp xếp của các “sếp”, tôi được chuyển sang đội support, chịu trách nhiệm support cho khu vực miền Trung và Tây Nguyên. Cũng phải nói thêm rằng, ngày xưa, lúc mới đầu làm dự án DMS thì team có đội support vùng, nghĩa là nằm on-site hỗ trợ các nhà phân phối ngay tại khu vực đó luôn. Điều này thì chắc có lẽ các cựu DMS đều biết. Điểm đến đầu tiên của tôi là Buôn Hồ, một thị trấn nhỏ cách Buôn Mê Thuột khoảng 40km, do TríNM vừa triển khai xong nhưng còn gặp một số trục trặc nhỏ về quy trình. Cùng đi với tôi là TúTX, một người bạn và cũng là một người anh. Chúng tôi đến Buôn Mê Thuột vào một buổi chiều, lúc này đã bước sang trung tuần tháng 11, trời hơi se lạnh, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Chúng tôi nghỉ chân tại khách sạn Thiên Mã, một trong những khách sạn lớn và đẹp nhất ở Buôn Mê Thuột. Cũng phải nói thêm rằng, không biết LựcNQ dụ dỗ hay thỏa thuận thế nào mà chủ khách sạn cho chúng tôi thuê phòng với giá rất hữu nghị mà theo như tôi biết, thời điểm đó tệ lắm cũng phải 150K/ngày. Tối đó, tôi được anh TúTX đãi một bữa cơm hoành tráng. Bàn của chúng tôi đầy đồ ăn là đồ ăn và thật bất ngờ, số tiền mà chúng tôi phải trả chỉ là 25K/2 người.
Sáng hôm sau, tôi chia tay anh TúTX và đón xe đi Buôn Hồ. Công việc tại nhà phân phối nói chung cũng không nhiều. Hàng ngày, tôi hỗ trợ nhà phân phối training lại quy trình kế toán DMS, chỉnh sửa một số báo cáo và gởi hàng ngày về cho anh SơnHT để kiểm tra. Tối tối thì được kế toán dẫn đi nhậu, mà đã đi nhậu ở Buôn Hồ rồi thì chỉ có nhậu thịt rừng mà thôi. Cứ thử tưởng tượng, trời se se lạnh, ngồi kế bếp than đỏ hồng, nướng miếng thịt heo thơm lừng và nhấp miếng rượu huyết dê thì mới tuyệt vời làm sao! Nhưng tại Buôn Hồ, điều làm tôi ấn tượng đầu tiên là khí hậu và cảnh vật ở đây. Buổi sáng, trời mát mẻ như mùa xuân, trưa hơi có một chút nóng của mùa hè, chiều thì se se như mùa thu và buổi tối thì lạnh buốt như mùa đông và tôi cảm thấy thật thú vị mỗi khi mình thở ra lại có làn khói bay bay.
Con đường dẫn tới nhà phân phối đẹp như tranh vẽ. Hai bên đường, hoa dại nở vàng rực, tôi cũng không biết là hoa gì nữa nhưng mỗi khi mệt mỏi, tôi đều ra đứng trước cửa nhà phân phối, ngắm nhìn cảnh vật, hít một hơi dài. Và lúc ấy, dường như mọi mệt mỏi trong tôi đều tan biến hết. Điều thứ hai mà tôi ấn tượng là các cô gái Buôn Hồ, với làn da trắng, đôi má hồng hồng, nói chuyện thì nhỏ nhẹ và êm ái không thể chịu nổi.
Lúc đó, Buôn Hồ không có khách sạn cũng như nhà nghỉ nên tôi được nhà phân phối cho ở tại nhà. Do nhà phân phối kinh doanh khá nhiều mảng nên có rất nhiều em gái xinh đẹp làm công việc bán hàng và kế toán.
Hàng ngày, từ sáng đến tối tôi đều giáp mặt với các em, cũng may là tôi có bạn gái rồi chứ nếu không chắc bây giờ tôi đã làm “rể” Buôn Hồ rồi. Cũng tại đây tôi đã lập nên kỳ tích của mình là ở dơ, một ngày chỉ tắm đúng một lần, nhưng không phải là do tôi làm biếng mà do sự bất tiện tại nhà phân phối. Ở đây chỉ có đúng một cái nhà tắm, mà ác cái là nhà tắm lại không có cửa, chỉ có một miếng bạt kéo ngang để làm cửa (chắc tại nhà phân phối toàn nữ nên không làm cửa), nên tôi chỉ dám tắm vào lúc tối, khi mà mọi người đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Mà công nhận tắm lúc đó lạnh kinh khủng, tắm xong, khi leo lên giường trùm chăn bông lại, người tôi cứ nóng phừng phừng, may mà lúc đó sức khỏe còn tốt nên hai tuần ở nhà phân phối cũng chẳng bị cảm lạnh hay nóng sốt gì cả.
Sau hai tuần thì tôi rời nhà phân phối Buôn Hồ để về Buôn Mê Thuột, hỗ trợ cho nhà phân phối Hồng Hạnh và theo học triển khai với anh TúTX. Thời điểm đó, để thuận tiện cho việc hỗ trợ và học tập, chúng tôi đã đem máy PC theo, sáng lên nhà phân phối hỗ trợ, triển khai, tối lại về khách sạn mở máy lên học. Chính tại đây tôi đã học được khá nhiều thứ mà tôi còn yếu kém: Quy trình triển khai, cấu trúc database, cấu trúc luồn dữ liệu và cách viết báo cáo… Ngày thường thì chúng tôi làm việc, chủ nhật tranh thủ rảnh rỗi, tôi và anh TúTX lại mượn xe nhà phân phối đi chơi.
Điểm mà tôi còn nhớ nhất là Bản Đôn, nơi mà tôi đã từng được biết đến qua những câu chuyện học lúc phổ thông. Chúng tôi đã có một ngày nghỉ thật thú vị tại đây, đi qua cầu treo dài cả trăm mét bắc qua từng nhánh cổ thụ to đùng, bên dưới là suối nước trắng xóa, ngồi chễm chệ trong ngôi nhà gỗ được dựng trên cây cao, nhâm nhi cơm lam, thịt gà nuớng và những lon coca mát lạnh.
Điều tôi tiếc nhất là chưa được leo lên lưng voi bởi anh TúTX cứ cản tôi. Anh trêu, tôi mà leo lên chắc chết con voi quá vì con voi nhìn khá nhỏ mà tôi thì lúc đó cân nặng sơ sơ cũng 87kg. Thật đáng tiếc, đáng tiếc, nếu lần sau có cơ hội trở lại chắc tôi sẽ cưỡi voi cho bằng được mới thôi.
Có lẽ, điểm tạo nên sự khác biệt giữa Buôn Mê Thuột với các thành phố khác là café và cũng có lẽ tôi bắt đầu biết uống và nghiện café từ đây. Hàng ngày, tôi đều làm gần như bốn cữ café, sáng café, trưa café, chiều café và tối cũng là café, mà café ở đây thì khá rẻ, đặc biệt thơm ngon. Không như một ly café đá to tướng ở Sài Gòn mà tôi hay uống buổi trưa, nhạt nhẽo và vô vị. Ở đây, một ly café đúng điệu chỉ có hơn một lóng tay nhưng rất đậm đà và thơm nữa. Các quán café ở đây cũng rất đẹp, trang nhã và mang một phong cách rất riêng. Tôi ấn tượng nhất là một quán café mà tôi quên mất địa chỉ rồi.
Nội thất, thiết kế rất Tây, nhạc được mở mang phong cách “đồng quê” thuần túy, toàn những bài mà tôi rất thích. Và thú vị nhất là phía bên kia đường, họ vẽ một cánh đồng toàn hoa tuy-lip trên tường và dưới ánh đèn đường, trông nó sinh động và tuyệt vời vô cùng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, do mật độ nhà phân phối bắt đầu tăng dần và do tính chất của công việc hỗ trợ, tôi bắt đầu di chuyển liên tục từ thành phố này qua thành phố khác (mà những thành phố tôi đi đều là những thành phố du lịch như Phan Thiết, Phan Rang, Đà Lạt, Nha Trang, Buôn Mê Thuột, Gia Lai… có sung sướng không cơ chứ!). Lúc đó gần như trong tôi không có khái niệm mệt, mỗi khi có nhà phân phối yêu cầu là tôi lại vác balô, đón xe lên đường, xong việc lại quay về Buôn Mê Thuột nghỉ ngơi. Những nơi tôi đã đi qua, những con người mà tôi đã tiếp xúc đã tạo nên trong tôi những kỷ niệm rất khó quên và tôi có thể khẳng định một điều rằng, tôi thật sự may mắn khi tham gia vào dự án DMS này, một dự án đã đào tạo tôi từ một “công tử bột” thành một con người khác: mạnh mẽ, năng động, hoạt bát, máu lửa và… “dê” hơn.
Phan Thiết – Điểm kết thúc của một năm chinh chiến
Sau những tháng ngày support, kỹ năng của tôi gần như tăng đáng kể. Thời điểm này Tết cũng gần kề. Theo lịch support thì lúc này anh TúTX, LựcNQ đã rút về Sài Gòn và Hà Nội. Theo yêu cầu anh HânNTD – Trưởng Call Center HCM – thì tôi sẽ phải support thêm một tuần nữa. Sau bữa tiệc liên hoan cuối năm với nhà phân phối Gia Lai, tôi nhận được cuộc gọi từ LựcNQ, yêu cầu xuống Phan Thiết support cho nhà Khôi Nguyên, lúc này đang bị sai sót về mặt dữ liệu. Sau hai ngày di chuyển, tôi đã có mặt tại Phan Thiết vào cuối một buổi chiều và lập tức “tác chiến”.
Tôi hỏi nhà phân phối sai dữ liệu như thế nào thì họ nói, dữ liệu trên báo cáo riêng của họ không đúng với báo cáo chuẩn và cũng không khớp với dữ liệu trong file excel mà họ quản lý. Vậy là tôi phải quay lại dữ liệu cách đó hai tuần để baseline. Công việc đầu tiên tôi làm là đọc báo cáo riêng của nhà phân phối. Phải mất gần một ngày để đọc và hiểu ý nghĩa của nó vì báo cáo viết gần như không có comment và phụ thuộc rất nhiều vào process của nhà phân phối. Sau đó tôi lại mất thêm một buổi để chỉnh sửa lại báo cáo theo chuẩn. Công việc tiếp theo là so sánh và đối chiếu dữ liệu trên hệ thống với dữ liệu tay mà nhà phân phối quản lý.
Chúng tôi mất gần hai ngày cho việc đối chiếu dữ liệu và cuối cùng, tôi rút ra cho mình một bài học sâu sắc là khi đã vận hành hệ thống rồi thì tuyệt đối không nên để cho nhà phân phối chạy một hệ thống song song với mình, nhất là hệ thống làm bằng tay. Vì lúc nào họ cũng nghĩ là tự mình làm thì luôn chính xác và cập nhật tức thời, khi đối chiếu mới vỡ lẽ, dữ liệu của nhà phân phối luôn sai so với báo cáo chuẩn. Khi hàng hóa đã khớp, chúng tôi nhảy đến đối chiếu công nợ và thực sự gần như tôi đã bị lạc vào ma trận khi phát hiện hàng loạt các hóa đơn, phiếu báo có, nợ được tạo lung tung và không có một cơ sở nào để đối chiếu. Gần như tôi bị mất phương hướng.
Tôi gọi điện cầu cứu nhưng cũng không có giải pháp nào tối ưu cho tôi và khi đã cùng đường, tôi chọn giải pháp mà đến giờ tôi vẫn cho là tốt nhất, chốt công nợ theo lượng xuất bán thực tế trừ số lượng tiền nộp hàng ngày của tiếp thị. Sau khi thuyết phục xong nhà phân phối và tính ra số liệu cuối cùng, tôi về khách sạn, đánh một giấc từ 4h chiều hôm trước đến 10h sáng hôm sau, bởi liên tục trong 4 ngày, thời gian ngủ mỗi ngày của tôi chỉ vẻn vẹn có 4 tiếng. Trưa hôm sau, tôi lên nhà phân phối kiểm tra lại và chào tạm biệt để về Sài Gòn.
Vui nhất là khi tôi đón xe, người lơ xe gọi tôi là chú, tôi cũng hơi ngạc nhiên nhưng không để ý cho đến khi một bà lão buớc lên xe và gọi tôi bằng em để xin đổi chỗ thì tôi mới giật mình. Có thể tưởng tượng rằng, lúc đó đầu tóc tôi bù xù và dài quá ót, còn râu ria thì mọc um tùm. Nhưng trong tôi lúc đó lại có một cảm giác khác, cảm giác nôn nao thật khó diễn tả mà có lẽ, trong suốt cuộc đời còn lại tôi chưa chắc tìm lại được.
Khi xe về đến cầu Sài Gòn thì cảm giác đó như vỡ tung ra, lan tỏa và bừng cháy trong từng huyết mạch. Từng con đường quen thuộc dần hiện ra nhưng sao hôm đó nó trở nên đẹp lạ lùng, đẹp đến mức không tưởng và đến lúc này tôi mới thấm cái cảm giác của một người lang bạt lâu ngày trở về với ngôi nhà thân thương của mình… Năm đó, tôi đã đón một cái Tết rất hạnh phúc với gia đình, bạn bè và với một niềm tin vào một tương lai rực rỡ của FPT nói chung và của DMS nói riêng.
LD – FSoft
Trích “Sử ký FPT 20 năm”