Tặng HuyềnLL và các bạn nhà Lê Văn Huân
Có một loài hoa đã trở thành huyền thoại của một vùng đất… Mimoza. Và chúng tôi, những nữ FSoft HCM ham vui, ham chơi… đã cất công đi tìm loài hoa đó.
Khởi hành
Chuyến đi tìm Mimoza của ThuDTM, HuyềnLL, PhươngPN1 và HươngNT được quyết định chớp nhoáng tại gia trang 57 Lê Văn Huân. Dù đã thống nhất lịch trình dời nhà là 23h thứ 6 nhưng tới 21h hôm đó, ThuDTM mới la cà siêu thị để góp nhặt đồ ăn và đồ uống cho chuyến đi. 22h, PhươngPN1 dời văn phòng. Và tới tận 22h, HuyềnLL mới ló mặt về nhà sau ba, bốn cú điện thoại hứa hẹn kiểu dỗ con nít: “Chị về ngay đây!”. Đồ đạc cũng chẳng có gì nhiều, mỗi người mang một ba lô con cóc với hai, ba bộ quần áo. Chỉ có HươngNT (bạn của ThuDTM mới từ Hà Nội vào) là lỉnh kỉnh với cái vali quần áo to sụ. Xe taxi tới vội vàng và lao vút về Phương Trang Tourist. Trong lúc chờ ThuDTM lấy vé thì các thành viên còn lại đã kịp tống tất cả hành lý của cả nhóm vào khoang hành lý rối ung dung đứng ngó lơ, hưởng một chút thư thái trước khi lên xe. “Mình đi xe 23h45’, các chị ơi!”, “Hú vía, tống nhầm đồ lên chiếc xe bus chuyến 23h30’. Cả nhóm lật đật lấy đồ xuống và chờ đợi. Thành phố Sài Gòn về đêm chỉ còn đèn đường. Thỉnh thoảng có một hai chiếc xe máy hoặc ôtô phóng trên đường rồi vụt mất. Thành phố ngủ nhưng ở Phương Trang Tourist, cuộc sống vẫn sôi động. Trên hai hàng ghế dọc lối vào ngổn ngang hành lý, khách chờ, người ra, người vào tấp nập. Các chuyến xe bus tấp vào trước cửa trả khách, đón người rồi vụt đi.
23h45, chúng tôi lên xe. HươngNT và tôi đã kịp đẩy chiếc ghế tựa về phía sau, bung chiếc mền mỏng đã được chuẩn bị sẵn và chập chờn vào giấc ngủ. Chiếc xe bus lao nhanh khỏi thành phố. Điện trên xe chuyển dần sang ánh sáng vàng rồi tắt hẳn. Hành khách chìm dần vào giấc ngủ. Xe dừng lại hai ba lần gì đó nhưng chẳng ai trong nhóm quan tâm vì mọi người đều thấm mệt. 5h15 sáng thứ 7, xe bus dừng lại. Tiếng hành khách xôn xao: “Tới Đà Lạt rồi. Ai đi Đà Lạt thì xuống đi”. Bốn tên mắt nhắm mắt mở xuống xe. “Lạnh quá! Thời tiết lúc này không khác gì Hà Nội 8 độ C. Trước khi đi Đà Lạt, ai cũng dặn mang áo rét đi mà mình đâu có nghe” – HươngNT than thở. Tôi co ro mở vội ba lô lấy chiếc áo khoác mỏng. Trong khi đó, ThuDTM và HuyềnLL đã chạy xuống cuối con phố để tìm nhà nghỉ. Cuối cùng, cả nhóm cũng tới trước căn nhà 3 tầng, có cánh cửa xếp như nhà riêng – Khách sạn Kim Liên, số 1B/2 Bùi Thị Xuân, Đà Lạt. “Đã về tới nhà!”. Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, vừa xuýt xoa vừa cười nắc nẻ. Đón chúng tôi là một lễ tân đặc biệt trong bộ đồ lửng satin màu xanh biển. HươngNT nhanh nhảu: “Chào chị! chắc chị đã quen với những khách hàng đến bất ngờ và ra đi đột ngột như thế này”. Nhận phòng xong cũng đã 5h30’ sáng. Đà Lạt bắt đầu bình minh còn chúng tôi thì chui vào chăn… Ngủ cái đã…
Du lịch theo cách của bạn
Phòng của 4 đứa nằm ở tầng 2, có cửa sổ rộng nhìn xuống đường Bùi Thị Xuân và có thể ngắm bình minh Đà Lạt. 10h sáng, tôi ló đầu ra khỏi chăn: “Dậy đi chơi!”. Không hề có phản ứng. 10 phút sau, HươngNT lồm cồm bò dậy, rồi ThuDTM, HuyềnLL. “Sáng nay đi LangBiang nhé!”. Sau khi liên lạc được với chị gái và anh rể của ThuDTM ở phòng bên cạnh, cả hội xuống trả phòng, mượn bản đồ Đà Lạt và thảo luận về hành trình thăm quan theo kiểu “tự thiết kế”. Quyết định cuối cùng là thuê 3 cái xe máy cho 6 người thẳng tiến theo lịch trình sáng: Thiền viện Trúc Lâm – Hồ Tuyền Lâm; chiều: Hồ Xuân Hương – LangBiang – Thung lũng Tình yêu.
3 chiếc xe máy bon bon trên đường với hoa tiêu ThuDTM và HươngNT. Phải nói rằng đây là những người dẫn đường tài ba. “Đi không cần hỏi, khỏi xem bản đồ cho nó pờ rồ” – HươngNT tuyên bố quan điểm. Và thế là đi mãi mà không thấy chỗ cần tới. Quả đúng là pờ rồ! Sau khi hỏi với được một người trên đường, chúng tôi quay lại ngã rẽ phía dưới và tới Thiền viện Trúc Lâm. Xung quanh Thiền viện được bao bọc bởi cây xanh và đủ các loài hoa. Các lối rẽ dẫn vào điện chính uy nghi với bức tượng Như Lai khổng lồ. Rồi Tháp Chuông, cổng vào với hai chú sư tử dũng mãnh. Ấn tượng nhất là bức tranh Tiều Ngư đang vác cần câu đi giữa một vùng sông nước núi non. Ai cũng xí cho mình một phô hình và cười thoải mái. Từ Thiền viện nhìn xuống bên phải là Hồ Tuyền Lâm với dòng sông uốn lượn quanh dãy núi được bao phủ bởi màn sương bạc và nắng nhẹ. Thấp thoáng là những hàng thông cao vút. Một vẻ đẹp tới nao lòng. Ba cái máy ảnh đem theo hoạt động hết công suất với đủ các khuôn hình. HuyềnLL được tặng danh hiệu người mẫu, lúc thì kéo răng sư tử, khi lại vắt vẻo trên cây, lúc thì trầm tư bên Hòn non bộ. Bữa trưa chớp nhoáng với bánh mỳ, pate, súc xích và vài trái ổi… Có lẽ vì đói nên ai cũng ăn một cách ngon lành. Tạm biệt Thiền viện Trúc Lâm, chúng tôi ngược đường về Hồ Xuân Hương.
Dọc hai bên đường Hồ Tùng Mậu bạt ngàn hoa. Hoa đủ màu sắc được trồng dọc các bờ tường và trước cổng những ngôi biệt thự nhỏ được thiết kế theo kiến trúc châu Âu. Đường phố Đà Lạt không đông, không khí nhè nhẹ tạo cảm giác bình dị và thật thư giãn. Hồ Xuân Hương nằm ngay trung tâm, đầy hoa, đầy nắng và gió.
Cả nhóm cứ loanh quanh chẳng muốn dời. Hành trình tiếp theo là Khu du lịch LangBiang. Lần đầu tiên được nhìn thấy một chú ngựa vằn và lại còn được cưỡi nên các cô gái có vẻ rất hứng thú. Mấy phô hình kiểu cao bồi cầm súng cưỡi ngựa được chụp chớp nhoáng. Mà leo lên mình ngựa cũng không phải chuyện đơn giản. Sau khi chụp ảnh với chú ngựa vằn, cả nhóm lên xe zip thẳng tiến đỉnh LangBiang. Thú thật là lên tới đỉnh chỉ được mỗi cái phóng tầm mắt xuống dưới và thưởng thức món đà điểu nướng. Còn lại chỉ thấy mệt!
Trời chiều Đà Lạt cũng là lúc cả nhóm quay trở lại Thung lũng Tình yêu. Ở đây có rất nhiều tượng và hình tượng trưng cho tình yêu đôi lứa từ chiếc đu tình yêu tới đôi thiên nga, tượng thần tình yêu… Hùng vĩ nhất là đập nước lớn với dòng nước cuồn cuộn. Thời gian như chậm lại và lắng đọng trong không gian tràn ngập tình yêu và hạnh phúc. Nắng chiều nhẹ trải dài trên vạt cỏ ven lối đi dường như đưa tâm trí trở về với những tháng ngày thơ ấu, với những buổi pinic nằm dài trên cỏ dưới nắng chiều, lim dim và không nghĩ ngợi nhiều.
Thời gian như trôi thật chậm! Chúng tôi trở về khách sạn khi trời đã nhá nhem tối, không khí ướt đẫm hơi sương và lành lạnh. Đà Lạt như một cô gái đỏng đảnh, nũng nịu khi đêm về. Cả nhóm ghé chợ Đà Lạt ăn tạm tô bún bò, uống sữa đậu nành, dạo quanh một vòng. Về tới khách sạn cũng đã 22h.
Tìm thấy em
Chúng tôi quyết định tận dụng nốt buổi sáng chủ nhật để đi Thung lũng Vàng, một địa điểm được quảng cáo là hot nhất ở Đà Lạt và mới được khám phá. Chiếc taxi Phương Trang chở 6 thành viên lao nhanh trên những con đường ngoằn nghèo. Chúng tôi bắt đầu bàn tán về Mimoza. Nhớ lại chiều hôm trước khi ở Thung lũng Tình yêu, chúng tôi vẫn bán tín bán nghi khi được đích sở mục thị loài hoa nổi tiếng của Đà Lạt – Mimoza.
Ai cũng nghĩ Mimoza chắc là đẹp và kiêu sa lắm. Thế nhưng, khác xa với tưởng tượng của cả nhóm. Hoa Mimoza rất bình thường, có thể nói là không đẹp. Hoa mọc thành chùm nhỏ, sắc vàng nhạt. Cánh hoa li ti. Bông hoa giống bông tuyết vậy. Một điều đặc biệt theo như được anh lái xe vui tính giới thiệu thì Mimoza là loài chỉ sống ở Pháp và Đà Lạt. Mimoza mọc ở khắp nơi, xen cả những bụi cây dại ven đường. Vậy là… chúng tôi cũng đã hiểu “Mimoza vì sao em tới đất này?”. Trên đường đi chúng tôi cũng được nhìn và nghe kể về khu du lịch của người Nhật, các khu vườn trồng hoa đặc trưng của Đà Lạt, được nghe kể vể Thung lũng Vàng. Thung lũng Vàng có từ thời Pháp thuộc, là nơi đãi vàng phục vụ công cuộc bóc lột thuộc địa của người Pháp. Ngoài giá trị lịch sử phải kể tới về đẹp nguyên sơ của Thung lũng Vàng với đồi thông, sông nước, cầu dây. Thiên nhiên nơi đây dường như tạo cho con người cảm giác bất ngờ được khám phá và thử thách.
Tạm biệt Đà Lạt và chia tay anh chị của ThuDTM, HươngNT, nhóm còn lại 3 người trở về TP HCM. Hành trình 2 ngày một đêm đi tìm Mimoza của nhóm chúng tôi đã kết thúc. Những khoảnh khắc tràn ngập tiếng cười và niềm vui giờ đã trở thành kỷ niệm. Mỗi người lại trở về với công việc thường ngày và đôi lúc nhìn lại bức ảnh chụp chung lại thấy thêm gắn bó dưới ngôi nhà FSoft HCM này.
PhươngPN1 – FSoft HCM
Trích “Sử ký FPT 20 năm”