Chiếc xe Jolie mang biển số 3075 lao vào trong đêm tối lúc 22h30 đêm ngày 6/5/2004, thẳng hướng quốc lộ 5 xuống Quảng Ninh, nơi sẽ diễn ra Hội Nghị LC 2004. Đây là chuyến xe thứ nhất trong ba chuyến của FPT. Trước đó là một ngày làm việc không ngừng nghỉ suốt 14 tiếng đồng hồ (từ 8h sáng đến 22h), hình ảnh những khuôn mặt mệt mỏi, phờ phạc đã in vào tâm trí tôi làm trào dâng trong tôi nhiều cảm xúc mạnh mẽ về tinh thần trách nhiệm, nhiệt huyết và tình yêu công việc của các anh, chị trong công ty. Chỉ có em Trang mới vào, ĐiệpVTH (FTT) là kịp về thay quần áo cách vội vàng. Còn lại mọi người chị HuyềnLH, chị HàNTT, anh ThắngLT… chẳng ai có thời gian nào để nghĩ tới việc sẽ phải mang những gì đi cho mình suốt hai ngày ở Quảng Ninh. Đến phút chót, tôi và Ngọc FQA còn phải lao ra đường Chùa Bộc để photo bài tham luận cuối cùng của sếp BảoĐC. Cho đến khoảng 10h20, 150 bộ tài liệu mới đóng hộp và được anh ThắngLT đưa lên xe lúc 22h25.
Lúc đó nhiều câu hỏi cùng ào đến trong tôi: “Mọi người sẽ đến nơi vào lúc mấy giờ đêm, thực sự được đi vào giấc ngủ lúc mấy giờ và phải tỉnh dậy mấy giờ sáng để chuẩn bị cho cuộc họp vào lúc 9h sáng hôm sau?”.
Chuyến xe thứ hai cũng xuất phát từ 89 Láng Hạ vào lúc mà tất cả những người đi chuyến thứ ba vào lúc 8h sáng cùng ngày đang chìm trong giấc ngủ (khoảng 5h ngày 7/5/2004), trên đó chở các chị gái chăm chỉ (chị HòaNT, chị NgọcNB), các chàng trai thanh tú IT và một phóng viên báo Chúng ta cùng thập cẩm các máy móc thiết bị để phục vụ cho cuộc họp LC luôn được ghi nhận kịp thời và đầy đủ.
Dù cảm giác nôn nao đeo đuổi suốt cả chặng đường cho tới tận khi xuống xe, tôi cũng chỉ kịp quẳng cho Ngọc FQA túi đồ để cố vội vàng đi tìm chị Hà cùng chị book phòng cho mọi người. Chỉ có thế giúp chị phần nào nên tôi cũng không thể xua đi cảm giác mệt mỏi của chị, tôi hiểu chị đang đau đầu vì số lượng người thực tế đi khác rất nhiều so với danh sách gửi tối qua của ban nhân sự. Hơn nữa, chị còn phải tính toán số lượng người để chia 6 tiểu ban cho buổi tham luận sẽ diễn ra bắt đầu từ 7h tối nay.
Suốt cả buổi sáng, chiếc ba lô đen nhỏ đeo trên người chị HàNTT chạy đi chạy lại cùng chị, lúc tầng 2 vì chị HuyềnLH gọi (trên đó đang diễn ra cuộc họp Hội đồng Quản trị từ 9h), lúc lại tầng 1 vì còn phải chuẩn bị bữa trưa cho mọi người. Lúc đó, tôi không còn có thể giúp gì chị, ngoài việc cầm mấy chiếc chìa khoá phòng còn lại. Bụng thì đói cồn cào vì sáng chẳng dám ăn sợ lại “cho ra” hết, cũng chẳng tha thiết gì đến bữa trưa thịnh soạn đang đón chờ trong kia. Bữa trưa nhanh chóng đi qua, chẳng ai có thì giờ mà nâng cốc với chúc tụng, mọi người còn phải vội vàng lên tầng 2 để chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều chỉ còn 15 phút là đã bắt đầu. Riêng chị Hương Huyền và chị Mỹ Hương vẫn cặm cụi bên chiếc máy tính xách tay. Chương trình bắt đầu đến nơi rồi mà chẳng thấy cảnh sát Quang đâu cả, có ai biết vào lúc đó anh còn đang phải cố nán thêm để trả 3 USD tiền là cho chiếc áo sẽ được mặc vào buổi dẫn chương trình. Trưa đó chị Hương Huyền không ăn.
Dù trong ngày Điệp (FTT) và Trang thư ký quả quyết với tôi rằng, bằng mọi giá sẽ đi chơi để bõ công đi xuống đây. Nhưng vì sau một ngày đứng chăm chú làm cảnh sát trên những đôi guốc cao gót nhọn tạo dáng, và một chút mưa của thành phố biển đã làm tan biến tất cả sự ham chơi của hai cô nàng để vùi đầu vào ngủ. Cuối cùng những người hăng say nhất lại chính là những người phục vụ mệt mỏi nhất: chị HoaNT, chị NgocNB, anh Thắng con và tôi cùng nhau lò dò qua phà sang Hòn Gai lúc nửa đêm, chỉ để cố làm vài chén cho được biết đến cái không khí của thành phố biển. Đêm đó, anh ThắngLT còn phải ôm một đống đồ đạc máy móc thiết bị phục vụ cho cuộc họp. Không biết anh ngủ ngon cạnh mấy chiếc máy đó hay vì giường êm đệm ấm ở phòng khách sạn?
Một đêm trôi qua thật nhanh và ngắn ngủi, cố nán thêm vài phút cũng chẳng được, mọi người đã dậy cả rồi. Đây là bữa ăn duy nhất ở đây mà rất nhiều người chúng tôi không phải vội vàng cho xong. Hai chị HuyềnLH và HàNTT đỡ vất vả hơn vì mọi người hoạt động theo nhóm, mỗi nhóm đều có thư ký riêng, chỉ có cánh nhà báo là vất vả vì phải ghi nhận lại toàn bộ nội dung thảo luận của 6 tiểu ban ở 6 vị trí khác nhau.
Cuộc họp kết thúc sớm hơn 2 tiếng đồng hồ so với dự kiến. Tôi và Trang được chị HàNTT chỉ định lên chiếc xe đầu tiên dời khỏi Hạ Long, còn lại đằng sau nhiều đồ dùng lộn xộn còn đang được dọn dẹp, đóng thùng chuyển về. Dời Hạ Long vội vàng, tôi chỉ kịp cầm giúp chị Hoà cuộn giấy quan trọng mà chị HuyềnLH giao cho. Lẽ thường như mọi khi lên xe, tôi chẳng còn thiết tha gì đến xung quanh nữa vì say lăn lóc nhưng giờ phút ấy, cuộn giấy luôn được tôi để sát chân mình, để tôi nhận thức rõ ràng về sự tồn tại của nó bên tôi. Tôi trở về Hà Nội, hoàn thành một sứ mệnh nhỏ bé là trao tận tay cho chị Huyền cuộn giấy một cách nguyên vẹn. Về sau tôi mới biết trong đó chứa bản ký cam kết của tất cả các anh các chị tham dự Hội nghị LC.
Sau này tôi có nhiều dịp trở lại Quảng Ninh, dù tiện hay không tiện, tôi vẫn cố đi ngang qua khách sạn Vân Hải chân cầu Bãi Cháy, để những kỷ niệm của kỳ họp LC năm đó lại trôi về. Chẳng thể có chuyến đi Hạ Long nào chóng vánh mà khó quên hơn thế.
Quảng Ninh, ngày 8/5/2004
PhươngTT3 – FPT Telecom
Trích “Sử ký FPT 20 năm”