Để hôm qua sau lưng cất bước
quay trở về
Để bữa tối ấm áp bên mẹ hiền
Để đêm đông lùi xa
Khi bước chân bên hiên nhà…
Thế là đã trở về, cuối cùng cũng đã trở về sau 7 tháng triển khai xa nhà dài đằng đẵng. Thời gian thật khủng khiếp, chỉ sau 7 tháng trở về bao nhiêu sự thay đổi chóng mặt diễn ra ở Hà Nội, chỉ có chúng tôi, nhưng người đi triển khai trở về là vẫn thế, chỉ khác một điều. Trong hành trang mang về có thêm là dạt dào tình cảm, là nỗi nhớ khôn nguôi, là một chút kinh nghiệm sống…
Sẽ nhớ lắm Hội Sở Ngân Hàng nằm nép mình bên góc đường Cách Mạng Tháng Tám, nhớ quán café Lido, nhớ Thuỷ Tùng, nhớ phòng Lab nơi làm việc với các anh chị phòng IT…
Nhớ nhiều chị thủ quỹ cá tính mà thân thiện, nhớ các chị Kế Toán Tiền Gửi duyên dáng, điệu đà, lúc nào cũng thật nhẹ nhàng. Nhớ em Kế Toán tiền Vay trông giống người Trung Quốc mà tính cách lại xởi lởi như người Việt Nam. Nhớ bạn bè ở các chi nhánh đã chia sẻ với mình bao nhiêu là nỗi nhớ Hà Nội, đến nỗi… tình yêu Hà Nội của mình đã lây sang các bạn từ bao giờ.
Sẽ rất nhớ con đường từ ngân hàng về nhà mình, sẽ phải đi qua Uỷ Ban Nhân Dân Tỉnh này, vòng qua bệnh viện Đồng Nai này, rồi lại rẽ này, rồi lại rẽ tiếp này… rồi đến Công An Thành Phố là gần về đến nhà rồi.
Sẽ nhớ ngôi nhà nhỏ trong con hẻm của phường Trung Dũng. Ngôi nhà thật đẹp với khu vườn nhỏ có bao nhiêu là loại cây. Từ nhà đi qua ngõ bên trái sẽ đến khu chợ mà buổi chiều chỉ có rau và cá, rẽ qua ngõ bên trái sẽ đến chợ của người Bắc với rất nhiều thức ăn.
Nhớ N, nhớ H…
Nhớ những người bạn, những người chiến hữu còn ở lại tiếp tục triển khai. Chỉ cầu mong sao công việc thật trôi chảy để “đường xa không sao ngăn những bước chân trở về” nữa.
Thế là đã trở về rồi, bước chân lại dặt dìu trên hè phố quen thuộc, lại nhún nhảy khi bước vào ngõ nhỏ, lại hét toáng khi đứng trước cửa nhà… Tất cả đã không chỉ còn là giấc mơ đứng bên bờ hồ Tây, là ước mơ được mặc áo len, không chỉ còn là những lời hẹn hò qua SMS, qua YM… Tất cả đã trở thành hiện thực!
Hà Nội đón người trở về vào một chiều đầu đông, xuống sân bay hơi gai người bởi cảm giác se lạnh và những cảm xúc thật khó tả… Vi vu phố xá trên chiếc xe quen thuộc, đi đến đâu cũng như gặp lại người thân. Chợt nhận thấy sự trở về không chỉ có những niềm vui. Thấp thoáng đâu đó là cảm giác hẫng hụt như mất đi một điều gì đó.
Có thể lắm, vì Đồng Nai ơi… đất đã hoá tâm hồn từ bao giờ?
Trích “Sử ký FPT 20 năm”.