Tặng mẹ nhân dịp 20/10
Mẹ buồn… tôi biết. Đã đến tuổi cập kê rồi mà tôi vẫn dửng dưng như không với chuyện chồng con. Cắm đầu vào công việc từ sáng tới tối, nhiều lúc tôi cũng không có đủ thời gian để nhìn lại mái đầu mẹ. Đến lúc nhìn lại thì tóc mẹ tôi đã hai màu tự bao giờ. Xưa, mỗi dịp 20/10 là tôi lại được hàng tá hoa và quà, nhìn mẹ vui tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Sau tôi mới biết, mẹ vui không phải vì món quà nhỏ tôi tặng mẹ, càng không phải vì món quà giá trị của bố, mà đơn thuần con gái mẹ đã lớn, đã được nhiều chàng trai để ý. Mẹ vui là hát suốt nên tôi dễ nhận ra. Nhưng bây giờ tôi mới để ý, từ lâu mẹ tôi đã không hát. Công việc thường nhật và bao niềm vui khác cũng không đủ làm cho mẹ vui như trước nữa. Mẹ hay ngồi trầm ngâm một mình và chẳng nói gì cả…
Tôi biết khi quyết định làm cho FSoft, đó là một quyết định lớn. Tôi đã từ bỏ cơ quan nhà nước mà tôi đã tự lực thi được công chức với công việc nhàn hạ cực kỳ để làm cho một công ty phần mềm mà tôi hằng ao ước. Mẹ tôi, bố tôi rồi em tôi – nói chung chẳng ai đồng ý cho tôi vào
đó làm cả, đơn giản tôi là con gái. Nhưng than ôi, tôi mà đã thích thì đố trời ngăn được.
Nhưng từ ngày tôi làm ở đây, thời gian tôi dành cho gia đình ít đi rất nhiều. Tôi chẳng còn thời gian kể những chuyện trên trời dưới biển cho mẹ, tôi cũng chẳng có thời gian đưa mẹ đi chơi những hôm rỗi rãi, không còn cái ngày tôi tỉ tê khi nhổ tóc sâu cho mẹ. Chợt giật mình khi thấy tóc mẹ ngày càng nhiều tóc sâu và đã lốm đốm bạc, cũng khá lâu rồi mẹ không được nhổ tóc sâu.
Mẹ buồn mỗi khi thấy tôi chúi đầu vào việc, rồi sau đó là một đống bài vở trên lớp. Mẹ bảo con gái học nhiều làm gì cho mệt, học vừa đủ thôi để còn thời gian cho gia đình chứ. Nhưng thấy tôi cứ ôm lấy cái máy là quên hết mọi thứ thì mẹ cũng chỉ biết lắc đầu. Mẹ cứ than vãn suốt khi tôi ngần này tuổi đầu mà chẳng nghĩ đến chuyện yêu đương. Mà nói thật không phải tôi chưa yêu. Tôi đã yêu và tình yêu của chúng tôi kéo dài gần 5 năm. Nhưng khi vào đây làm, tôi chẳng còn thời gian cho người đó nữa và thế là chúng tôi chia tay. Từ đó tôi cứ đi sớm về khuya, sáng mở mắt ra tôi đi làm, sau lại đi học đến tối mịt mới về thì thử hỏi lấy đâu ra thời gian mà yêu với đương?
Thương mẹ nhiều lắm 20/10 năm ấy vì quá mải việc nên một lời chúc mẹ tôi cũng quên. Tôi quên và thấy mẹ khóc. Mẹ khóc như chưa bao giờ khóc vì đứa con gái mà mẹ cưng nhất đang xa dần mẹ, đang xa dần cái tổ ấm mà mẹ bao năm gây dựng.
Năm nay cũng sắp đến 20/10, khi công việc cũng hòm hòm, tôi mới có chút thời gian nhìn lại. Thật xót xa khi đã hơn 1 năm qua tôi chưa có thời gian đi chơi cùng gia đình, hơn 1 năm qua tôi không biết thằng em tôi đã có người yêu, hơn 1 năm qua bố cũng đã nghỉ hưu. Tôi thật quá ích kỷ, chỉ biết đến công ty và công việc. Đến lúc này tôi chợt nhận ra mình đã mất đi một thứ gì đó trong hơn 1 năm qua. Đó là sợi dây vô hình gắn kết gia đình. Tôi gập máy lại, xuống cầu thang, trời mới tờ mờ sáng, thẳng tiến vào bếp. Mẹ đã ở đó từ bao giờ mà tôi không biết. Ôm chầm lấy mẹ, tôi khẽ nói: “Mẹ ơi sắp 20/10 rồi mẹ ạ. Hôm nay con nghỉ làm, mẹ con mình đi siêu thị nhé!”. Mẹ nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên nhưng ánh mắt mẹ vui lên ngay tức khắc. “Mẹ chỉ mong con mẹ lấy chồng đi thôi”, mẹ nói. Tôi yêu công việc, tôi yêu công ty tôi nhưng mẹ và gia đình tôi là những thứ mà tôi không thể đánh mất được. Cảm ơn ngày 20/10 đã bên tôi.
LCM
Trích “Sử ký FPT 20 năm”.