Tuổi trẻ chỉ đến một lần trong đời, thanh xuân qua rồi sẽ chẳng bao giờ quay lại. Biết vậy nhưng chúng ta vẫn có những năm tháng sống hoài, sống phí, để chia xa mới nhìn lại ngậm ngùi tiếc nuối.
Này những cô cậu học trò 12, các bạn có nhận ra điều gì không? Chúng ta đã thực sự xa nhau, thực sự phải nói lời tạm biệt với mái trường đã gắn bó suốt 3 năm cấp 3 rồi đấy. Dành tất cả thanh xuân để bên nhau, để giờ chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi lại phải ngậm ngùi chia xa. Bạn nuối tiếc nhất điều gì? Bạn có hối hận vì những tháng năm rực rỡ ấy trôi qua nhanh mà chưa một lần được sống trọn vẹn, sống tận hưởng từng giây, từng phút chưa?
Cái gọi là thanh xuân, là tuổi trẻ ấy thực ra không có gì xa vời cả, nó là những điều nhỏ nhất diễn ra quanh bạn suốt những ngày tháng học trò. Là thầy cô, là bạn bè, là bảng đen, là ghế đá, là hàng cây trước sân trường, là góc căng tin kỷ niệm… Từng chút, từng chút một, chúng thấm vào từng ngóc ngách của nỗi nhớ, của hoài niệm. Ai cũng nói rằng thời gian tàn nhẫn, thời gian trôi nhanh bỏ lại phía sau những niềm nhung nhớ, những nỗi cô đơn, những kỷ niệm, nhưng chính chúng ta lại quên mất rằng phải sống sao để sau này nhìn lại không nuối tiếc điều gì cả.
Nếu được sống một lần nữa trong những năm tháng ấy, hãy nói lời cảm ơn thầy cô, cảm ơn những người đã dạy bạn bài học đầu tiên của cuộc sống. Hãy cảm ơn thật nhiều vì bạn sẽ chẳng bao giờ đền đáp được công ơn dạy dỗ của thầy cô đâu.
Post Views: 0