Những lá thư mang con tem về biển

8:43 12/04/2012

Đôi khi trong những hoàn cảnh khốn cùng và bế tắc, ta lại bắt gặp sự nâng đỡ kỳ diệu của một tình bạn đẹp và đáng quý. Một tình bạn mà chính bản thân tôi là người trong cuộc cũng phải ngỡ ngàng.

Giữa năm cấp II, một tai nạn hy hữu trong buổi thể dục ở trường đã khiến tôi bị chấn thương nặng, đôi chân không thể tự đi lại được nữa. Nỗi đau thể xác cùng tinh thần đã làm tôi gần như suy sụp. Từ một cô bé hiếu động thích chạy nhảy đây đó cùng bạn bè thì giờ đây tôi lại nằm liệt giường bất lực.

Mọi hoạt động cá nhân luôn luôn có mẹ giúp đỡ. Không gian rộng lớn nơi thế giới bên ngoài kia bỗng chốc thu hẹp nơi bốn bức tường. Sự tuyệt vọng và bóng tối trầm cảm len lén phủ lên tôi. Tôi câm lặng chỉ biết thể hiện nỗi lòng của mình qua những trang giấy. Rồi lần lượt qua những câu chuyện ngắn mang tâm sự của chính mình được mẹ giúp gửi lên báo.

Hình như khi ông trời vô tình lấy đi sự khỏe mạnh của tôi thì lại ban cho tôi một may mắn khác. Bài viết của tôi được đăng trên báo Khăn Quàng Đỏ càng lúc càng nhiều hơn, thư từ khắp mọi miền đất nước gửi về kết bạn với tôi mỗi lúc một tăng.

Dần dần tôi vui với niềm vui con người trong câu chữ và trong những bức thư tình bạn. Nhưng trong số bức thư đó tôi rất thích bức thư của một người “vô danh”. Bức thư đặc biệt như chính người gửi cho tôi. Lúc nào cũng vậy, bức thư luôn được dán kèm con tem về cảnh biển lúc hoàng hôn.

Tôi thích vì có cảm giác con tem về biển như muốn nói cho tôi biết người ấy hiểu tôi yêu biển rất nhiều. Người bạn Vô danh ấy lớn hơn tôi, ở một nơi xa xôi bí ẩn không thể đến thăm tôi nhưng lại tâm sự với tôi rất nhiều điều về cuộc sống. Anh ấy luôn động viên tôi qua những trang thư.

Từng dòng, từng dòng anh viết rất nắn nót gửi gắm bao điều thú vị. Hầu như tuần nào tôi cũng đều nhận được thư của anh. Và cũng chính từ đó tôi dần tìm lại sự vui tươi. Những lời khuyên, lời động viên của anh trong những bức thư mang con tem về biển đã trở thành động lực vô hình giúp tôi vượt qua các đợt điều trị đôi chân đau đớn, vượt qua những buổi tập tễnh trên đôi nạng gỗ khó nhọc, cho tôi thêm niềm tin vượt qua các kì thi…

Rồi tôi bước lên cấp III, đôi chân của tôi đã có thể đi lại được, mặc dù còn yếu ớt, nhưng chúng không còn phụ thuộc đôi nạng gỗ nữa. Anh vẫn tiếp tục là người bạn Vô danh trong cuộc sống tuổi học trò của tôi, vẫn âm thầm lắng nghe những nỗi lòng và lo lắng của tôi về hoạt động đời thường, thậm chí là tiếp thêm cho tôi ngọn lửa những ước mơ.

Đã nhiều lần tôi muốn biết tên của anh, nơi anh sống, vì sao lại có thể làm bạn với tôi lâu đến thế thì đáp lại tôi là gương mặt cười ngộ nghĩnh gửi bằng đường bưu điện. Người bạn của tôi bí ẩn đến lạ lùng, song những bức thư mang con tem về biển lại hoàn toàn có thật. Và vì thế tôi nâng niu tình bạn kỳ diệu ấy mà không hỏi han gì thêm nữa.

Cho đến khi tôi học đến lớp 12, đôi chân tôi đã bình phục hoàn toàn, đã có thể tự tin vững bước thì tôi mới được biết về người bạn bí ẩn bao nhiêu năm của mình. Lá thư cuối cùng anh gửi cho tôi có kèm một tấm thẻ sinh viên với đầy đủ tên tuổi và bức ảnh nhỏ xíu.

Tôi xúc động vì có cảm giác người bạn ấy như bước ra từ cổ tích. Ngày chuẩn bị thi đại học, lần đầu tiên anh gọi điện cho tôi. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên lời động viên ấm áp: “khi em bước qua cánh cổng Đại học thì cả một tương lai tươi sáng đang đợi chờ em phía trước, làm sinh viên khổ lắm nhưng rất đỗi tự hào, lúc ấy em có thể gặp được anh.”

Chẳng biết có phải do lời động viên ấy hay do mong muốn được gặp người bạn của mình mà tôi đã phấn đấu rất nhiều. Năm đó tôi đã đậu một lúc hai trường đại học: Luật và Đại học sư phạm. Được lên TP HCM học, nỗi mong muốn được gặp người bạn của “những bức thư mang con tem về biển” càng cháy bỏng.

Nhưng cuộc sống xô bồ, bon chen ở thành phố mang tên Bác đã đẩy xa chúng tôi không thể có cuộc gặp mặt thật ngoài đời. Phải chăng điều gì đến từ cổ tích thì ta cứ để yên trong miền cổ tích? Dù mơ hay là thật, song tôi đã có một tình bạn đẹp đúng như câu nói: “Một trong những hạnh phúc lớn của đời sống là tình bạn và một trong những hạnh phúc lớn của tình bạn là có người gửi gắm một bí mật, một tâm tư” (Manzoni).

Chính trang báo đã đem đến cho tôi một người bạn như anh thì nay cũng xin nhờ trang báo gửi đến anh lời cám ơn chân thành. Ở phương trời bí ẩn nào đó, chắc anh cũng bất ngờ vì nhờ “những bức thư mang con tem về biển” đã giúp một người vượt qua chính mình, tự tin bước đi trên con đường tương lai bằng chính đôi chân của mình. Hy vọng, trên đường đời hiện thực sẽ có lúc mình nhận ra nhau anh nhỉ?

Sang Huệ Nguyễn

Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’

Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.

Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.

Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá  phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.

Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây

Đăng Kí học Fpoly 2024

Bình Luận