Ký ức dịu êm mà dữ dội của tuổi thơ chợt ùa về khiến mắt tôi cay xè, nhòa lệ. Con gái miền Trung mạnh mẽ, cứng rắn là vậy nhưng có thể bật khóc trong giây phút. Không khóc sao được khi bão lại về!
Đêm nay, Hà Nội lại mưa. Lạnh. Buồn. Qua chiếc radio cũ, kỷ vật duy nhất của cha, cô phát thanh viên liên tục nhắc lại tin bão khẩn cấp sắp đổ bộ. Năm nay bão về sớm quá.
Trái tim tôi se thắt khi nghĩ về quê nhà, nơi duyên hải miền Trung đầy yêu dấu không biết mẹ và các em đã chuẩn bị chống bão được gì, mái nhà có đóng lại chắc chắn không, cái chuồng gà sau nhà đã che chưa?
Ký ức dịu êm mà dữ dội của tuổi thơ chợt ùa về khiến mắt tôi cay sè, nhòa lệ. Con gái miền Trung mạnh mẽ, cứng rắn là vậy nhưng có thể bật khóc trong giây phút. Không khóc sao được khi bão lại về!
Như bao đứa trẻ miền biển, tôi lớn lên không chỉ với củ khoai, củ sắn mà còn với bão. Tôi nào biết có bao nhiêu cơn bão đã đi qua cuộc đời tôi, chỉ nhớ mỗi lần bão về, chúng tôi phải tìm đủ thứ có thể che chắn, gia cố thêm cho căn nhà cấp bốn lụp xụp.
Nhưng sức người sao thắng được sức gió, những cơn cuồng phong giật ầm ầm, gào rít liên hồi như thể những trận oanh tạc của quân Mỹ thời chiến tranh theo lời kể của ba. Tôi cùng mấy đứa em nằm co ro, ôm chặt lấy nhau ở góc giường, nín thở chờ đợi, hồi hộp như trải qua một trận càn của địch.
Đê vỡ, lũ tràn vào làng, quét sạch tất cả những gì cản trở nó trên đường đi. Nhớ có lần lũ lên nhanh quá, tôi không chạy kịp, phải bơi giữa dòng nước mênh mông đỏ ngàu cho đến khi bám vào được một cái thân cây.
Ngôi trường trong ký ức của tôi, không chỉ là nơi của thầy giáo và học sinh mà còn là nơi lánh nạn cho rất nhiều người dân làng khi nước dâng cao. Tôi nhớ những buổi học giữa lúc nguy ngập ấy, thầy không có giáo án, trò không sách vở, bút viết, chỉ đơn giản là bảng đen và phấn trắng, đơn giản là cùng nhau ôn lại các bài toán, bài thơ…
Chạy bão, chạy lũ đã khổ, sau cơn lũ còn khổ hơn gấp trăm lần. Một cơn bão đi qua là nhiều nỗi đau để lại. Người bạn mới hôm trước cùng tôi tung tăng đến trường giờ đã trôi theo dòng nước xiết.
Người cha kính yêu phải bỏ mạng giữa khơi xa, giữa trùng dương mịt mùng vì tàu đắm. Mắt mẹ trũng sâu, những nếp nhăn nhiều thêm trên khuôn mặt vốn khắc khổ, sạm đen vì nắng gió.
Bão đi rồi để lại sự tan hoang cho xóm làng, đồng ruộng. Ngôi nhà tôi ở không còn mái tôn để che, không còn gạo để ăn. Các em tôi đói khát, đau ốm. Tôi cay đắng nghĩ đến số phận của mình, của những người dân quê tôi, rồi là cả vùng đất miền Trung này.
Thiên nhiên như một bà chúa tàn nhẫn, ác nghiệt với chúng tôi. Oằn mình chịu đựng mọi thiên tai giông tố, quanh năm chỉ biết thức khuya, dậy sớm làm lụng mà vẫn không đủ ăn, gió Lào vẫn cứ táp vào mặt người rát bỏng, bão vẫn cứ từng cơn từng cơn nối đuôi nhau hàng năm như một điệp khúc triền miên.
Học trò nghèo như chúng tôi đâu có gia sư dạy kèm, học thêm, đâu có cái ý niệm “chỉ ăn với học” như mấy cô cậu thành phố. Vừa học vừa chạy đua với bão, với cái đói. Một buổi lên lớp, một buổi chạy chợ bán cá, tôm. Buổi tối, tôi lại miệt mài bên trang sách, nuôi dưỡng ước mơ thoát nghèo dưới ánh đèn dầu vàng vọt, hôi xì…
Ở Hà Nội không có lũ, nếu bão cũng chỉ mưa và mưa. Nhưng những cơn bão từ tuổi thơ vẫn ám ảnh trong tâm trí tôi. Đêm nay cơn bão đầu mùa lại về rồi, nhớ dáng ba gầy guộc khuất dần nơi ngàn trùng sóng vỗ cùng con tàu đánh cá trong chuyến ra đi định mệnh ấy.
Thương nhớ mẹ và các em da diết, thương cho cả những em học sinh quê nghèo sẽ lại phải bơi qua dòng nước để đến trường, nhặt nhạnh nâng niu từng con chữ để có tương lai tươi sang.
Dù vậy, tôi vẫn cảm ơn những trải nghiệm tuổi thơ ấy đã cho tôi thêm mạnh mẽ và đủ nghị lực vượt qua những bão giông trên đường đời.
Đàm Thị Ngọc Mai
Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’
Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là một cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo bạn suốt cả cuộc đời.
Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấn ấn không quên trong mỗi chúng ta.
Chương trình do VnExpress.net, Ione.net và FPT Mạng cá cược bóng đá phối hợp tổ chức. Thời gian nhận bài từ 28/2 – 28/4.
Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây