Vũ Thị Thúy – Tôi muốn, tôi cố gắng, tôi sẽ thành công

14:00 17/11/2013

Hà Nội, những ngày đầu đông,có chút gió,chút nắng và cả chút se lạnh.

Lang thang trên những con phố, mọi thứ dường như vô định, dòng người thì vẫn bon chen ,tất bật, tiếng xe cộ inh ỏi hòa lần trong lớp bụi mờ. Chẳng ai kịp dành cho nhau một lời chào hỏi,một nụ cười thân thiện hay đơn giản chỉ một vài giây thôi nhắm mắt và cảm nhận sự len lỏi nhẹ nhàng của mùa đông. Cứ như thế, ai ai cũng vội, chỉ kịp tiến về những nơi mà họ muốn đến,cần đến,và không có gì ngoài mục đích ấy. Hà nội sao xa lạ quá!

Đặt chân lên đất Hà Thành, cảm giác đầu tiên trong tôi  là một sự xa lạ đến khó tả. Đó là buổi tối cách đây ba tháng, ngày cha dẫn tôi đi nhập học. Sau 7 tiếng ngồi xe từ Nghệ An, tôi bắt đầu cảm nhận được không khí thành thị, ấy là những con đường sáng rực ánh đèn, là những âm thanh xô bồ, là những cửa hàng sang trọng , rực rỡ,đó còn là những tiếng rao đêm khuya, là những mùi ẩm mốc rất riêng của những con phố và cả cái tất bật vội vàng của con người nơi đây.

Tôi và cha tìm đến nhà một người bác họ hàng để tá túc trước khi tôi dọn đến phòng trọ. Hình như đó vốn đã là lối sống, dù chúng tôi mới đến nhưng cả gia đình bác vẫn ngồi xem phim,chỉ nói vội vài câu:’ Hai bố con vào trong nhà đi’. Có lẽ với tôi thật sự đó là một sự dửng dưng đến xa lạ,bởi tôi lớn lên ở một vùng quê,nơi có những con người chân chất, đầy tình cảm. Tối ấy, tôi ngủ trên lầu cùng với bác gái,cha tôi phải ngủ trên võng dưới phòng khách. Đi xe cả buổi đã đủ làm cha mệt lắm rồi , vậy mà lúc ngủ cha tôi cũng không được nằm thoải mái. Tôi thấy mình bất lực,như là gánh nặng! Sáng,anh chị trong nhà bác đều đi làm, cha cũng dẫn tôi đi nhập học. Thật sự chỉ nhớ lại thôi, cũng đủ để làm tôi thấy run,sợ ,mệt và có lỗi. Cả cha và tôi đều không thuộc đường đi, phải hỏi hết người này đến người kia, đi bộ không biết bao nhiêu đoạn đường vì nhầm lần,dưới cái nắng không mấy dễ chịu. Thành thực,lúc ấy mọi con đường ở cái đất này trong mắt tôi nó giống hệt nhau,tôi chẳng thể nào nhớ nỗi con đường nào,cũng chẳng phân biệt được là rẽ lối này hay lối kia.

Vất vả lắm,tôi và cha mới từ Đặng Văn Ngữ đến được cổng trường Kinh tế, lúc ấy cũng đã 10h, tôi chỉ còn đúng 30 phút để hoàn tất thủ tục nhập học và khám sức khỏe. Và thật sự tôi đã rất suy sụp, chán nản. Tôi trượt ngành và phải lên trường vào một ngày khác để đăng kí. Dù vậy tôi vẫn phải hoàn tất mọi thủ tục khác. Tôi may mắn được một anh tình nguyện viên hướng dẫn cẩn thận,dấn tôi qua các khu nhà cần thiết. Tôi lẽo đẻo bước theo anh,và chỉ lắp bắp’sao đường nào cũng giống nhau vậy anh,em không phân biệt được lối này hay lối kia nữa’(Thành thực phải cố để học và nói giọng bắc với tôi cũng đủ mệt lắm rồi. Tôi rất rất không thích, vốn dĩ quen với giọng Nghệ An, nay đi học phải thay đổi, cảm giác như tôi đang ép mình bắt chước một giọng điệu khác!)

Mọi thứ đều khá nhanh chóng, tuy nhiên đến phần khám sức khỏe, vì quá nhiều phòng nên tôi lẫn lộn hết. Tôi lấy hết sức mạnh dạn của mình hỏi một cô y tá,và kết quả là tôi nhận lại được câu trả lời đầy ý nghĩa’không được hỏi, phải đọc cuốn sổ trên tay trước khi hỏi’, tôi ngẩn người và thật sự là hơi sợ bởi ánh mắt của cô, tôi chỉ muốn hỏi vị trí của các phòng khám thôi mà! Cố trấn an mình tôi nhận ra’bản thân mình phải biết tự vận động’. Tôi hoàn tất mọi thứ,và cảm thấy mình dường như cũng không còn chút sức lực nào.

Trớ trêu thay, tôi lại đi ra từ cổng ở phố Trần Đại Nghĩa,còn cha lại đang đứng chờ ở Cổng trên đường Giải Phóng.Thật dễ với một người nào đó quen đường, nhưng với tôi thì lại là cả một vấn đề. Tôi thậm chí còn không thể biết mình đi ra từ cổng nào của trường học.Quẩn quanh mãi tôi cũng gặp được cha,dường như ánh mắt cha ánh lên sự lo lắng lẫn chút mệt mỏi. Tôi biết,nhưng chỉ im lặng.

Ấy vậy mà khác xa với những gì tôi nghĩ.Tôi co mình lại,không chuyện trò, không tham gia vào bất cứ cái gì, mỗi ngày chỉ đến lớp như một cái bóng âm thầm và lặng lẽ.

Rồi cha cùng tôi đến xem phòng trọ,chúng tôi đã nhờ một anh trong làng tìm hộ.Thật sự ngoài suy nghỉ của tôi,căn phòng nhỏ chỉ tầm 10m^2, không có lấy một cái cửa sổ,nhà vệ sinh dùng chung, dù không vừa lòng nhưng không muốn cha phải bận tâm thêm, tôi vẫn cười vui vẻ. Sau đó tôi theo cha quay lại nhà bác. Tôi xin phép đi ngủ. Bổng tôi tỉnh dậy thấy cha cũng đang ngủ dưới sàn nhà.  Nhìn cha tôi đủ hiểu cha mệt đến thế nào. Không hiểu sao,nước mắt tôi lăn dài trên gò má,tôi cố nén lại vì sợ làm cha tỉnh giấc. Cha còn trẻ vậy mà tóc đã bạc nhiều,người thì gầy, da lại đen sạm vì lam lũ của cuộc sống mưu sinh, vì hi sinh cho con cái_’Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha’. Chỉ vỏn vẹ một ngày cha ở lại cùng tôi,ở quê còn nhiều việc cha gửi tôi lại nhà bác,chờ đến ngày con bạn cùng phòng ra thì chuyển đến phòng trọ.Dù muốn,nhưng tôi không dám bảo cha ở lại. Cha về,tôi lủi thủi một mình,cả tuần đó tôi chỉ ở nhà cùng bác gái,tôi thấy ngại và thật sự không thoải mái. Mỗi giờ tôi chỉ ăn đúng một bát cơm.Tôi thấy mình như người thừa trong những cuộc chuyện trò của gia đình bác(dù bác khá dễ tính).Tôi nhớ nhà,nhớ quê,tôi chỉ muốn vứt bỏ tất cả và chạy về.Cả một tuần ấy,dường như tôi chỉ im lặng.Mối lần mẹ gọi,tôi chỉ dám tả lời ‘dạ’,bởi tôi không muốn mẹ biết tôi đang khóc.Và tôi biết mẹ cũng đang khóc,mẹ lo cho tôi,nhớ tôi.Tôi cố tỏ ra vui vẻ,nhưng thật ra tôi chỉ muốn nổ tung ,mọi thứ trong tôi như vỡ vụn ra.Tôi ..tôi..không hiểu là bản thân mình muốn gì,cần gì và phải sống sao nữa.

Chờ mãi,rồi một người bạn của tôi cũng ra nhập học,nhưng nó có anh trai và chị gái. Tôi đánh đổi tất cả bằng sự dũng cảm của mình.Tôi hỏi đường rồi lặn lội một mình từ quận Đống Đa lên quận Cầu giấy đến chỗ con bạn.Và thật sự không dễ dàng,tôi lên nhầm xe do đứng sai chiều,xuống rồi lên,xuống rồi lên,tôi lên 5 tuyến xe khác nhau mới đến được phòng trọ của nó.Hình như ông trời cũng không có chút thương hại nào cho tôi,hôm ấy trời đổ mưa,một mình tôi lang thang,hỏi đường.Lúc ấy tôi mới thấy mình cô đơn,lạc lõng,chỉ mong sao có một bàn tay giúp đỡ! Nhưng vô ích!

Rồi ngày tôi mong chuyển về phòng trọ cũng đến, con bạn tôi đã ra Hà Nội. Căn phòng không có một thứ gì ngoài cái giường. Hà Nội những ngày này lại mưa tầm tả,tôi và nó phải đội mưa đi mua đồ dùng sinh hoạt trong phòng. Thật sự lúc ấy tôi chỉ thấy tủi thân, thấy nhớ nhà,thấy thương cha mẹ….

Cuộc sống sinh viên không đẹp như tôi nghĩ,trật ngành tôi theo học một ngành khác mà không chút đam mê,tôi nản chí,cuộc sống tự lập,phải lo bao nhiêu thứ,phải tự biết cân bằng chi tiêu,tôi thấy vô cùng mệt mỏi.Tôi từng nghỉ,sinh viên,nhât định tôi sẽ tham gia thật nhiều hoạt động,cố gắng thay đổi mình,năng nổ,hoạt bát để hoàn thiện bản thân mình!Ấy vậy mà khác xa với những gì tôi nghĩ.Tôi co mình lại,không chuyện trò,không tham gia vào bất cứ cái gì,mỗi ngày chỉ đến lớp như một cái bóng âm thầm và lặng lẽ.Tôi thấy ghét cái cuộc sống ồn ào,bon chen,thiếu tình cảm này,tôi muốn trốn chạy tất cả,và bỏ mặc chúng lại đằng sau.Tôi nung nấu ý nghĩ bỏ học và về thi lại một trường gần nhà hơn.Bởi tôi thấy mình lạc lỏng,nhỏ bé và dường như đang dần đổi thay,vô tâm,thờ ơ với mọi chuyện,mọi lời nói.Và dường như mỗi ngày tôi càng sống khép mình hơn.

Chưa một lần ở trên mảnh đất này tôi được thỏa thích ngắm bầu trời rộng lung linh những vì sao và có ánh trăng hiền hòa trong làn gió nhẹ,bởi tất cả đã bị những tòa nhà ,những cụm dây điện che khuất.Tâm hồn tôi cũng khô khan dần theo năm tháng!HÀ NỘI TRONG TÔI KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ?

Tôi đã muốn bỏ cuộc,tôi khóc òa khi nhận được điện thoại của cô giáo cấp ba.’Hà Nội cũng có những góc bình yên lắm em à,rồi em sẽ yêu Hà Nội,yêu những con đường ngạt ngào mùi hoa sữa,yêu những món ăn vỉa hè,yêu cả mùa đông lạnh của vùng đất thủ đô.Cuộc sống mà em,cũng có lúc thăng lúc trầm,mới đầu nên chưa quen,dần dần em sẽ sống tốt.Băn khoăn đứng giữa hai dòng nước-Nên chọn một dòng hay để nước trôi.Em đủ bản lĩnh để quyết định và theo đuổi đúng không?’Cô đã gửi cho tôi những lời nói ấm áp ấy,nó cứ thế len lỏi và ngân vang trong tâm trí tôi.Nhìn lại mười hai năm ăn học,mồ hôi ,sự vất vả của bố mẹ,tôi không muốn dừng lại và quay về!Chẳng lẽ chỉ vậy thôi cũng đủ để làm tôi sợ hãi và bỏ cuộc.Tôi đã muốn ra Hà Nội đến nhường nào,đã muốn vào Kinh tế đến thế nào. Bao đam mê,bao hoài bảo tôi sẽ bỏ ngang và rồi hối hận ư?Tôi tự dằn vặt mình,và tôi không cho phép mình gục ngã,đâu phải tôi chưa lần nào đối mặt với khó khăn .TÔI LÀM ĐƯỢC,TÔI NHẤT ĐỊNH LÀM ĐƯỢC!TÔI SẼ LẠI BƯỚC ĐI VÌ CHÍNH MÌNH,VÌ GIA ĐÌNH VÀ VÌ MỘT SỰ ĐỔI THAY!!

Đăng Kí học Fpoly 2023

Bình Luận